Sống để yêu thương

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Nhật ký ...ngày ...tháng ...năm ....

Gửi ngàn lời yêu thương tới mẹ thân yêu !

Tối ngày 10/11/2013

Ngày hôm đó là một ngày thật mệt mỏi khi trong con là sự dồn nén những cảm xúc khó tả...Bởi ngày mai là ngày trả kết quả xét nghiệm ...là ngày sẽ biết mẹ bị bệnh gì ....và con vẫn hi vọng....con hi vọng về những điều tốt đẹp nhất . Con chạy ngược chạy xuôi để vay tiền, con biết mẹ cũng đã chuẩn bị được một khoản tiền rồi nhưng con nghĩ để có thể chữa triệt để được căn bệnh của mẹ thì cần phải nhiều hơn nữa nên con đã quyết đi vay mượn bằng được......

Tối hôm đó sau khi đi dạy về mẹ gọi điện:

Mẹ : " Alo ! con à"

Con : vầng ạ,

Mẹ: Mẹ đang ở nhà, mọi người đến thăm mẹ vui lắm, mai mẹ lên

Con: Vâng, mai mẹ lên taxi nhé, đừng lên bằng oto sóc và mệt lắm

Mẹ:  uh mẹ biết rồi, mẹ chuẩn bị được tiền rồi con không phải lo đâu nhé

Có giọt nước mắt nào đó lăn trên má con, thương mẹ quá đi, sao ốm đến như vậy mà mẹ vẫn phải lo không có tiền ...con phải làm sao hả mẹ...con phải làm gì bây giờ.

Tối hôm đó con và em bình đã đi thả bóng bay và cầu nguyện điều may mắn ...mỗi lần con thả quả bóng ra là quả bóng lại bay xuống dưới đất ...con không hiểu điều gì xảy ra nữa mẹ ạ.

Đêm hôm đó là đêm con trằn trọc không tài nào ngủ được...một tiếng ...2 tiếng ...chỉ mong trời sáng nhanh lên để con được gặp mẹ ...nằm mãi ...nằm mãi ...cuối cùng trời cũng nghe thấy lời cầu nguyện của con ..nên trời sáng nhanh hơn .

Vùng khỏi chiếc chăn con dậy làm vệ sinh buổi sáng rồi đi đến ngày bệnh viện

Hôm đó anh Nam đã đưa con đi, con cũng sợ mình yếu đuối lắm nên cũng muốn có người đi cùng mẹ ạ.

Đón bố mẹ ở cổng bệnh viện rồi vào hành lang bệnh viện...nhìn mẹ gầy quá ...nhìn da xanh xao quá con sợ lắm mẹ ạ.......cố giữ bình tĩnh con che đi những dòng nước mắt

Rồi con dìu mẹ vào bệnh viêj, đến viên từ sớm ngồi hàng ghế đá chờ đợi. Đếm từng giây, từng giây, sau một hồi chờ đợi con quyết định vào phòng nội soi hỏi kết quả bác sỹ. Bác sỹ bảo đợi đến 2h chiều mới có kết quả. Thế là con quyết định thuê một cái nhà trọ gần bệnh viên để mẹ nghỉ ngơi. Phải đi bộ một đoạn, đi qua hàng bún riêu mẹ bảo " ước gì giờ không có bệnh tật gì, mẹ   về sẽ ăn hết một bát bún riêu"

Điều ước có vẻ như đơn giản nhưng thật khó với mẹ của con, mẹ ơi con thương mẹ biết nhường n ào. mẹ đã khổ cả một đời rồi đến giờ phút này lại chịu cảnh bệnh tật n ữa. Trời ơi ! ước chi mọi việc chỉ bình th ường thôi, mẹ chỉ bệnh nhẹ thôi chứ không con không biết là  mình sẽ phải làm như thế nào nữa. Gia đình chúng ta vào một phòng trọ. Bố , anh Nam, Bằng đi ăn. Con ở lại cùng mẹ, mẹ luộc trứng lên cho chúng con, những món đồ ăn mẹ gói gém lên cho chúng con bao giờ con cũng rất là thích. Đó là thói quen con không thể bỏ, con quen được như vậy rồi mẹ ạ. Những quả trứng, những miếng bánh, bao nhiêu là hoa quả 2 mẹ con mình ăn. Con có ngờ đâu, con có ngờ đâu đấy lại là lần cuối cùng được ăn những đồ ăn của mẹ mang lên. Tạo hóa ơi sao lại khắc nghiệt như vậy, sao không cho con có một cơ hội để chuộc lỗi với mẹ, sao lại đưa đẩy gia đình con đến cuộc chia ly đầy nước mắt này. Mẹ và con, tình cảm mẹ con thật thiêng liêng và ấm áp, mẹ ốm lắm, mẹ mệt nữa nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho con. Mẹ cứ dặn phải a ăn thật nhiều vào con ạ, nhìn mày gầy lắm. Trong tâm trạng lo lắng như vậy con không thể nuốt nổi bất cứ một thứ gì, nhưng vì mẹ con đã cố ăn, cố ăn cho mẹ vui lòng.

Buổi chiều ngày 10/11/20145 là một buổi chiều đẫm nước mắt trong cuộc đời con. Mẹ ơi có đến chết con cũng không thể nào quên được giây phút con cầm tờ giấy kết quả " mẹ bị ung thư " ôi có nỗi đau nào đau hơn thế. Bác sỹ bảo mẹ bị nặng lắm, trường hợp của mẹ phải mổ gấp. Con nghẹn đắng đến nỗi không còn giữ nổi bình t ĩnh nữa. Trời ơi, sao lại như vậy hả trời? mẹ con sống phúc hậu như vậy? mà tại sao điều tồi tệ nhất lại xảy ra với mẹ. Sau khi ở p hòng bác sỹ ra con như ng chết l ặng, con khóc, điều đau khổ nhất đã xảy ra. Đứng giữa bệnh viện đông người mà con cảm tưởng như chẳng còn thiết gì nữa, vừa làm thủ tục nhập viện  cho mẹ, vừa như người ngẩn ngơ, nước mắt cứ ròng ròng chảy ...mẹ ơi .

Sau khi l àm xong mọi thủ tục, con lập tức quay về chỗ mẹ để đón bố và mẹ vào nhập viên. Cố tỏ ra bình tĩnh để mẹ không phải lo lắng. Con nói với bố mẹ, mẹ có một khối u lành tính, nhưng cần phải mổ để loại bỏ khối u đó.

Gia đình chúng ta lại khăn gói vào khoa B3- khoa tiêu hóa của bệnh viện 108 giường với một bác nữa. Tội nghiệp mẹ quá đi đã bị bệnh nặng như vậy mà còn phải nằm chung giường, con cố ngăn những dòng nước mắt, cố che đi những điều đau khổ. COn vẫn còn nhớ như in, nhớ rằng mẹ hay nhìn vào mắt con. Con sợ điê ù đó sợ rằng mẹ phát hiện ra điều gì đó nên con tố tỏ ra  vui vẻ. " Không sao đâu mẹ ơi, bác sỹ bảo mẹ là u lành tính mà " mổ xong là khỏi bệnh , ko sao hết mẹ ạ. ===> đó là những câu nói con thường nói với mẹ,

Ngày 9/6/2015 một đêm trằn trọc của con: 


Mẹ thân yêu của con ! những lúc mất ngủ giữa đêm thế này là những lúc con nhớ về mẹ. Con không tài nào ngủ được khi hình ảnh ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy cứ xuất hiện trong từng suy nghĩ trong trái tim con.

Mẹ à ! những cô gái của mẹ giỏi lắm, nghị lực lắm và quyết tâm lắm. Chị em chúng con luôn ý thức được rằng mình không còn mẹ thiếu đi một chỗ dựa, thiếu đi vòng tay yêu thương và bao bọc thì mình phải nghị lực hơn người thường rất nhiều. Chính vì điều đó chúng con có thêm nghị lực để đi tiếp, để vượt qua những khó khăn, những chông gai và đau khổ phía trước.

Mẹ à ! bé Bo nhà mình ra đời được gần 2 tháng rồi đó mẹ. Khi bé ra đời con đã khóc rất nhiều, khóc mà cố gắng giấu giếm những cảm xúc không để cho ai biết cả bởi con sợ mọi người cũng có cùng suy nghĩ giống con. Lúc đó con nhớ tới mẹ. Giá như còn mẹ, giá như ông trời đừng lấy mẹ đi khỏi thế giới này thì những lúc như thế này chúng con sẽ ấm áp đến những nào.

Người ta nói " đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, gánh nặng cuộc đời không ai khỏ bằng cha" thật đúng mẹ nhỉ. Bởi vì con đã cảm nhận được điều đó. Mẹ ơi. Cuộc sống thật lắm điều trái ngang như vậy. Sao lại để mẹ của con thiệt thòi như thế. Nghĩ lại nỗi vất vả của mẹ, sự đau đớn của mẹ, sự chịu đựng của mẹ ...chưa được bù đắp gì mà khi cuối đời mẹ lại đau đớn như thế con như người điên dại. Con muốn gào thét, muốn cuộc sống cho con một ơn huệ, cho con được phụng dưỡng mẹ của con.

Mẹ ơi ! những lúc khó khăn, đau khổ, hay tuyệt vọng con đều nhớ về mẹ. Con luôn tự nhủ rằng mẹ đã khổ như thế nào ? đã mệt mỏi như thế nào? đã từng tuyệt vọng như thế nào? thì những rắc rối thường ngày trong cuộc sống của chúng con chỉ là những điều rất nhỏ mà thôi.

Con cám ơn mẹ vì mẹ đã mang con đến thế giới này. Con cám ơn mẹ đã nuôi lớn chúng con, đã cho chúng con biết thế nào là tình yêu thương. Mẹ à, những lúc bệnh mẹ đau lắm phải không? mẹ à, con biết điều đó hằn lên đôi mắt của mẹ.

Mẹ có biết điều đau đớn nhất với con là gì không mẹ ? điều đau đớn nhất là con cảm nhận được mẹ đau lắm, con nhìn thấy được mà bất lực.....bất lực vì con chẳng thể làm được điều gì.....Những lúc con cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay là tim con như vỡ vụn...lòng con đau đớn, dày vò tim gan....mẹ ơi ! biết bao giờ con mới quên được cảm giác đó...lúc đó ánh mắt mẹ nhìn con...mẹ bảo với chị Anh là " mẹ thấy con An nó buồn buồn " . Con gái cố gắng cười nói, cố gắng làm như kết quả tốt lắm không có vẫn đề gì " nhưng khi cười mà những giọt nước mắt cứ lăn ra.

Mẹ ơi ! những ngày tháng ở bệnh viện là những ngày đau đớn nhất.

Có những lúc cả đêm mẹ không tài nào ngủ được. Nhưng mẹ cứ cắn răng chịu đựng để không làm thức giấc của chúng con. Đến khi con thức dậy thấy mẹ đang ôm bụng, mồ hôi chảy ra hết cả quần áo thì con gái mới thấy mình đáng trách vô cùng. Con lại gần mẹ , con hỏi " mẹ ơi, mẹ đau lắm à? mẹ có chịu được không ? không con gọi cấp cứu mẹ nhé "

Chắc phải đau lắm mẹ mới đồng ý cho con đi gọi bác sỹ, thế là con với chị Anh lấy xe đẩy mẹ đi cấp cứu. Con nhớ như in hôm đó lạnh lắm, lạnh cắt da cắt thịt, mẹ ngồi trên xe đẩy, vừa đau, vừa lạnh để đến phòng chụp X- Quang. Chụp xong, mẹ về phòng con thì đứng đó chờ đợi kết quả ...bác sỹ họ phải xem kết quả họ mới cho dùng thuốc. Mẹ ơi, con ngây thơ lắm, con không biết rằng đi chụp như vậy là để biết xem trường hợp của mẹ đã đến lúc phải tiêm Mooc- Phin hay chưa ?

Tiêm thứ thuốc độc đó vào người mà con còn hả hê lắm, vì con thấy tiêm xong mẹ của con ngủ ngon. Không đau đớn nữa nên con thấy ấm lòng lắm mẹ ạ. Con đâu biết rằng thứ thuốc ấy đang đần dần, mòn mòn cướp mẹ đi khỏi thế gian này, mang mẹ rời xa chúng con.

Con sợ 2 từ Mooc- Phin. Khi nhắc đến 2 từ ấy con lại giật mình, lúc đó con biết nó là thứ thuốc gây nghiện độc hại mà sao con vẫn để họ tiêm vào người cho mẹ. Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ vì con bất lực...vì con không thể làm gì ......sao không cho con chịu đau thay mẹ, chịu đau 1 phần nhỏ thôi thì con gái sẽ thấy nhẹ nhõm biết nhường nào?


Mẹ gầy đi nhanh chóng, mẹ nhợt nhạt xanh xao nhưng những lúc bớt đau đi một chút mẹ vẫn yêu đời lắm. Mẹ cười nói với tất cả mọi người, mẹ thương các con của mẹ nên mẹ đã chịu đựng thật nhiều.

Con thấy ở phòng bên có người cũng bị như mẹ nhưng bác ấy rên la thảm thiết lắm, còn mẹ của con thì không vậy mẹ chỉ ôm bụng và nghiến răng chịu đựng. Rồi đến khi đau quá mẹ mới nói " các con ơi mẹ đau lắm"

Sao đời đôi khi lại bất công đến vậy, mẹ con có làm gì để phải chịu đựng sự đau đớn như thế . Mẹ con cả đời sống lương thiện, yêu thương các con, hi sinh cho các con, Sống hoà đồng với mọi người ...mẹ con tuyệt vời như vậy sao lại phải chịu đau đớn đến như thế................Có phải là  đã quá bất công không ?

Nhưng hãy nghĩ rằng mẹ chịu đau đớn thay cho các cọn, những đau khổ bệnh tật hành hạ mẹ đều chịu thay cho các con.Và sẽ không bao giờ ...không bao giờ chúng con còn cảm giác đau khổ nữa, đau đớn đến mức nào cũng là bình thường hết. Bởi con nghĩ đến mẹ, con nghĩ đến những lời nói của mẹ. Và con sẽ cố gắng vượt qua tất cả. 

Mẹ ơi ! mẹ hãy truyền thêm cho chị em chúng con sức mạnh, nghị lực để chung con có thể vượt qua được những đau đớn của đời người, của số phận mà sống vui vẻ hạnh phúc mẹ nhé. 

Bây giờ đã là 3h sáng rồi. Mẹ hãy đến trong giấc mơ của con mẹ nhé. Con nhớ mẹ vô cùng.

3h chiều ngày 27/5/2016 

Mẹ thân yêu, giờ này ngồi đây thực sự là mắt con muốn nhíu lại, buồn ngủ quá mẹ ạ. Con nghĩ đến mẹ và muốn viết điều gì đó vào đây. Thực sự mỗi lần nghĩ lại là tin con đau đớn vô cùng. Con đang cố mẹ ạ. Con đang cố gắng giống như mẹ của con đã hị sinh vì chúng con.

Ngày 14/ tháng 1/ năm 2017 

Mẹ thân yêu !

Mẹ ơi, hôm nay không hiểu sao con lại lạnh như vây.. Con bị cảm cúm hay sao ấy mẹ con lạnh lắm, người con đau lắm. Không biết mai con có về nhà được không ? Mẹ phù hộ cho con sức khỏe để con về mẹ nhé. Con như bị cảm hay sao ấy. Lạnh run người mẹ ạ. 

Con chẳng thể nào làm việc được xin nghỉ thì không nỡ vì sắp cưới em rồi. Con không muốn nghỉ nhiều để dành cưới em thì xin nghỉ mẹ ạ. 

Mẹ phù hộ cho con mẹ nhé. Cho con khỏi bệnh. Có sức khỏe để chiến đầu với cuộc đời này mẹ n hé 

Tý nữa về phải đi ăn một bát cháo vịt. Sau đó về nhà uống thuốc và lên giường nằm ngủ. 
Con thấy thương Nhím quá mẹ ạ. Đợt này Nhím chẳng dc mẹ chăm lo gì hết. mẹ đi làm cả ngày, tối về mẹ chơi một chút rồi lại  nằm ly bì. KHông hiểu sao đợt này sức khỏe con yếu thế. Con sợ lắm mẹ ạ. COn sợ mình ốm yếu trong khi cuộc sống cần có sức khỏe. Con mà khụy bây giờ con không biết những người thân của con sẽ ra sao nữa.Mẹ con đã mất rồi giờ con chỉ lo cho bố. Mẹ hãy phù hộ cho bố có sức khỏe, cho bố luôn sống vui vẻ, yêu đời mẹ nhé. 
Mẹ hãy phù hộ cho những đứa con của mẹ đứa nào cũng hạnh phúc mẹ nhé. Cả những đứa cháu của mẹ nữa. Con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ ơi con bị đau và mệt.




3 nhận xét: