Bây giờ em chỉ thật sự muốn được ôm anh thật chặt, ôm một lần nữa mà thôi cũng được và em nói với anh rằng: “Anh ơi, cuộc đời này sẽ chẳng có ý nghĩa gì đâu khi chúng ta mất nhau trong đời. Anh đừng để mất em anh nhé. Khó khăn lắm chúng mình mới gặp được nhau và đến được với nhau”. Giờ đây, em cũng không biết có phải em là người đánh mất anh, hay tự anh bỏ rơi em ở lại? Anh đi tìm cái gì? Anh thật sự muốn điều gì? Hay là anh đã dành tình cảm của mình cho người con gái khác.
Sao anh không dám cùng em đương đầu với khó khăn và thử thách. Anh xem những khó khăn đó quá lớn so với tình yêu em dành cho anh? Anh ơi, anh đi rồi, anh có biết cuộc đời em sẽ không bao giờ biết đến hạnh phúc nữa hay không? Không đơn giản chỉ là sự dở dang, không đơn giản để em có thể quên được anh, bởi tình yêu em dành cho anh đã chiếm trọn trái tim mình.
Chẳng thể nào hiểu được tại sao em lại yêu anh nhiều như vậy, chẳng thể nào hiểu được điều đó để giờ đây khi không có anh bên cạnh em thấy lạc lõng và cô đơn lắm. Anh hỏi em muốn đi đâu ư? Em muốn đi đến một nơi nào có sự tồn tại của anh, em muốn đi đến một nơi nào xuất hiện hình bóng của anh. Đó là nơi em muốn đến. Em không biết ở nơi đó em sẽ thế nào, em cũng không quan tâm điều đó. Em chỉ biết rằng ở nơi đó em thấy hạnh phúc, thấy yên bình, thấy tim mình thổn thức mỗi khi nhìn anh. Đối với em đó là đủ rồi anh ạ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét