Cuối cùng cái ngày đó cũng đến ...cái ngày mà em đã mong mỏi cách đây 3 năm về trước...cái ngày anh khoác trên mình bộ vest làm chú rể và sánh vai cùng người anh yêu thương ...thế nhưng đớn đau thay cô dâu không phải là em ...người mặc áo cô dâu ấy lại là một người con gái khác ...
Em đau đớn tưởng như thế giới này sụp xuống ...em chờ đợi anh ...em mong mỏi anh...để bây giờ là cuộc chia ly không hẹn ngày gặp lại ...anh đã ra đi khỏi cuộc đời em tựa như những bóng mây trôi đi khỏi cơn mưa giông bão...em không tin nổi sự thật...em đã từng ước...ước chi đây chỉ là giấc mơ ..và khi em tỉnh dậy vẫn có anh bên cạnh ...anh gọi điện cho em ...hỏi thăm em ...rồi chúng mình lại đi lang thang trên những con phố ...những quán ốc quen thuộc và ăn những chiếc nem chua rán ...nhớ lắm anh ơi ...em tưởng như tim mình ngừng đập vì nỗi nhớ anh cứ da diết cứ lớn dần trong em từng phút dây ...ở nơi xa ấy anh có hiểu ...chắc giờ anh đâu còn cảm xúc gì nữa...đâu còn suy nghĩ gì nữa về em ....bởi anh đã có một mái nhà hạnh phúc ... Một người vợ...anh không còn cô đơn ..ko còn thời gian để ngồi nghĩ lại những kỉ niệm, những quán ốc quen thuộc đã gắn liền với tyo của 2 ta trong suốt 3 năm. Hôm nay lang thang trên những con phố ....chỉ giám liếc nhẹ vào quán ốc thân quen ...nơi mà môĩ lần anh vẫn chờ em đi dạy về ...chỉ có mới đây thôi ...bằng giờ này năm ngoái ...ta cùng tay trong tay ...cùng ngôì ăn ở quán ốc đó ....cùng nói chuyện và em còn làm nũng anh nhiều lắm. vậy mà giờ đây ...tất cả như đã khác xưa ....em và anh đã để lạc mất nhau ...chỉ còn là kỷ niệm ...đau đớn quá anh ơi ...em liếc nhẹ ánh mắt vào quán đó ...rồi nước mắt rơi...em vội lau đi khi 2 hàng nước cứ lăn lăn trên má, ...cảm giác cô đơn đến không tả ..em vẫn nhớ anh ...em vẫn yêu anh nhưng em biết giờ không thể ...trước kia mỗi khi buồn và đau lòng nhất em đều nhấc máy gọi anh ...nhưng giờ biết anh ở đâu mà gọi ...em gọi anh trong ảo giác...bởi em biết mình không được phép ...không được phép động chạm vào hạnh phúc của anh ....em sẽ gậm nhấm nỗi đau ....và cố gắng vượt qua ...vượt qua được đau khổ người ta sẽ trưởng thành hơn và biết nâng niu hơn hạnh phúc của mình...hạnh phúc anh nhé
Chuyện tình của chúng ta có lẽ chỉ là giấc mơ trong cuộc đời ...đôi khi tỉnh dây ta phải sống với hiện tại ...phaỉ chấp nhận sự thật ...và phải tiếp tục vững bước trên con đường ta đã chọn.
Đây là bài thơ có lẽ nhà thơ Puskin đã sáng tác dành cho em và anh :
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Rằng anh mãi yêu em.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét