skip to main |
skip to sidebar
Em ngốc lắm phải không anh ?

Đêm thật yên tĩnh và dài, lòng người trống trải, cô đơn, nước mắt tuôn rơi cho những gì đã cho và nhận. Dù không thể cùng anh đến cuối con đường em mơ ước...
Anh giờ này có lẽ đang vui cùng bạn bè hay đã chìm sâu vào giấc ngủ? Liệu anh có biết được rằng, có một người con gái đang nghĩ về anh, nhớ thương anh quắt quay đến tê lòng!
Cuộc sống có nhiều thứ khiến ta phải quyết định, có những quyết định dễ dàng và cũng có những quyết định thật khó khăn. Em đã từng mơ ước, chờ đợi và hi vọng ngày chúng mình cưới nhau. Em và anh tay trong tay hạnh phúc và được cùng nhau đi dạo dưới bãi biển... Nhưng, bây giờ tất cả những giấc mơ ấy đã trở nên hão huyền vào ảo mộng. Với em, những yêu thương và kỉ niệm ấy là tất cả nhưng, với anh những điều đó chẳng còn một chút ý nghĩa gì...!
Anh nói muốn yêu và cưới em nhưng anh lại không làm gì để thực hịên nó. Anh chưa vượt qua được chính bản thân mình chứ chưa nói đến rào cản gia đình anh, gia đình em và dư luận xã hội. Anh không tự tin khi mọi người biết anh yêu em, không tự tin khi thừa nhận tình cảm của chính mình. Anh cũng không tự tin khi em muốn thể hiện sự yêu thương, quan tâm đến anh ... Vậy thì tình yêu anh dành cho em là gì chứ? Là gì hả anh?
Anh yêu em là cả tuần không nhắn tin hay gọi điện. Là ngày sinh nhật em anh xưng bằng bạn, anh nói rằng: "Mình chỉ là bạn thôi!". Anh yêu em là cả tháng không gặp, không một cái ôm, không một nụ hôn, không có sự quan tâm và chia sớt nỗi vui buồn, khó khăn...
Anh yêu em là khi em cần anh đều không thể ở gần hoặc giúp đỡ với lý do anh bận làm, anh bận học, anh đang ở nhà bạn, anh mệt lắm, anh muốn ngủ .... Anh yêu em là khi em gọi điện cho anh, anh bảo gọi làm gì, có việc gì, thôi nhé... là thái độ dửng dưng không muốn nghe, là tắt máy với lý do anh ngủ, anh mệt, anh để cốp xe...
Chẳng nhẽ anh yêu em nhiều đến thế mà em lại vô tình không nhận ra sao? Yêu anh nhưng em thấy nước mắt nhiều hơn nụ cười, sự xa cách nhiều hơn gặp gỡ và tâm trạng thấp thỏm, mong chờ một tin nhắn từ anh!
Em đã chờ đợi những cú điện thoại, sự quan tâm, ân cần, những câu nói dịu dàng và chan chứa tình cảm từ anh! Chờ anh gọi điện, chờ anh quan tâm, chờ cả lời cầu hôn từ anh mà em đã chờ đợi suốt ba năm qua!
Anh vẫn là anh, gần ba năm trước èa bây giờ anh vẫn thế. Chỉ có sự nhiệt tình, tình yêu chân thành, nồng nàn của anh dành cho em đã khác. Tình yêu đó bây giờ theo cảm hứng của anh, lúc lạnh lùng, hờ hững, dửng dưng, cũng có lúc gần gũi, yêu thương, nhưng những câu nói vô tâm của anh khiến em đau đớn vô cùng!
Và, em không còn đủ tự tin để tin vào tình yêu của em dành cho anh bấy lâu. Cảm giác của tình yêu đơn phương, nhớ nhung dằn vặt khiến em mệt mỏi lắm!
Em đã từng hi vọng anh là chỗ dựa tinh thần để em cố gắng nhưng tất cả chẳng là gì hết! Em vẫn phải tự một mình đi trên con đường đó. Em cần có thời gian để xoa lành vết thương lòng và để tự học cách quên đi một người em đã yêu thương ba năm nay! Em không muốn gặp anh nữa, cũng chẳng muốn quan tâm đến anh nữa! Anh hãy sống như những gì anh muốn, làm những gì anh thích và hãy quên đi một con bé ngu ngốc nào đó đã từng yêu anh và làm phiền anh trong suốt ba năm qua!
Đêm thật yên tĩnh và dài, lòng người trống trải, cô đơn, nước mắt tuôn rơi cho những gì đã cho và nhận. Dù không thể cùng anh đến cuối con đường em mơ ước... Nhưng, tận đáy lòng mình, em chúc anh hạnh phúc bên người con gái khác, yêu thương và quan tâm, lo lắng cho anh hơn em...!
<hn.24h.com.vn>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét