Em cứ suy nghĩ vẩn vơ về những điều xa xôi anh ạ ! Dù biết
cuộc đời không đẹp như những giấc mơ nhưng em đã biết lấy giấc mơ để làm động
lực sống cho riêng mình.
Định mệnh cho ta gặp nhau, vô tình anh nhỉ, ngày đó em còn
là một con bé ngốc lắm…lần đầu tiên em vào công ty thật ngố phải không anh…em
không biết gì cả…chẳng biết làm một cái gì….ngố quá…ngố trong từng lời nói…ngố
trong từng công việc…và đó là định mệnh cho 2 ta gặp nhau….
Cũng đã hơn 1 năm rồi anh nhỉ…ngày đó em không nghĩ sẽ có
ngày em lại yêu anh nhiều như vậy…em cứ tưởng cuộc đời mình đã rẽ sang một ngã
rẽ khác một con đường khác mà con đường đó chẳng hề có bước chân của anh…thế
nhưng có lẽ tình yêu của anh..sự chân thành của anh đã lôi em lại…đã cho em
biết thế nào là cảm giác hạnh phúc….ta lang thang đi trên con đường mưa…mưa bụi
hắt đầy lên mặt em…mưa làm ướt mi mắt em…nhưng có lẽ không mưa mắt em cũng đã
ướt rồi ….bởi ướt vì giọt nước mắt hạnh phúc…ướt vì cảm ơn cuộc đời đã ban anh
đến bên em …trải qua bao n ỗi buồn…bao sóng gió trong tình yêu ….em cũng cam
chịu hết …bởi em biết …có thế nào thì vẫn luôn có anh tình nguyện chờ em ở phía
cuối con đường…luôn có anh nắm chặt tay em…luôn có anh đi bên em….hạnh phúc
quá! ấm áp quá…cảm ơn tình yêu mà anh đã dành cho em. ….Tình yêu của chúng ta
trong sáng như pha lê…đẹp như trong chuyện cổ tích….em biết thời gian…thời gian
sẽ biến tình yêu ấy không phải là những giấc mơ…nhưng em tin anh mãi nắm chặt
tay em…để chúng mình cùng vượt qua cái cầu đưa những giấc mơ trở về với hiện
tại…..
Em thích lắm cái cảm giác được dựa vào vai anh…nhìn lên bầu
trời xa xôi ….hai đứa có đôi lúc chỉ lặng im mà không nói gì …bởi chúng ta đang
hạnh phúc…đang hồi tưởng về những ngày hạnh phúc…cái ngày mà anh nắm tay em
chúng mình cùng đi chung một con đường trở về ngôi nhà mang tên “ lâu đài tình
ai”
Đi bên anh em không còn cảm thấy lạnh nữa…đi bên anh mọi nỗi
sợ hãi của em cũng không còn tồn tại…đi bên anh em thấy bình yên
lắm….mưa….rét…đã có anh sưởi ấm cho em rồi…được sống thật với cảm xúc của mình em
hạnh phúc lắm…dù có vất vả dù có mệt mỏi đến cỡ nào thì em vẫn luôn tràn đầy sức
sống….em vẫn luôn vươn mình lên …giống như bông hoa xuyến chi bên ven đường….em
không ước mình là bông hoa hồng mang vẻ đẹp kiêu sa khiến bao người ao ước…em chỉ
mơ mình là một bông xuyến chi nho nhỏ trong ngàn xuyến chi bên ven đường…hoa xuyến
chi của lòng anh.
Nếu định mệnh cho ta gặp nhau…nếu ta thuộc về nhau thì hãy nắm
chặt tay nhau anh nhé…chúng mình sẽ chạy thật nhanh qua chiếc cầu …để trở về với
hiện tại…và em tin phía bên kia cầu em cũng luôn được nắm chặt tay anh…
Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua......và em sẽ chờ.....và em sẽ đợi....dù cho gió mưa giăng kín khiến em ko tìm được thấy đường anh....và để em lạc trong đêm tối tăm......Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi........Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ......mà sao vẫn ko tìm thấy.......lối ra con đường hạnh phúc đời em..............giờ em đã biết con đường đó chính là anh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét