Cần lắm 1 bờ vai để dựa vào mỗi lúc buồn…
Cần lắm 1 đôi tai để lắng nghe lời tâm sự…
Cần lắm 1 niềm tin để vững tin trên đường đời…
Cần lắm 1 điểm tựa để biết mình không lạc lõng giữa thế giới bao la…
Có những khi đi giữa phố đông người nhưng sao thấy lòng cô
đơn lạ , có những khi ngồi bên những người thân sao vẫn thấy lòng lạc lõng.Con
người luôn có những góc khuất tình cảm thật dịu dàng để ở đó ta nghe lòng mình
mênh mang...
Anh từng bảo:
" Nơi bình yên nhất là nơi có nhiều sóng gió
nhất".
Anh từng bảo:
" Nơi bình yên là cao nhất, nơi mà ta có thể thấy được
chân trời, thấy được những gì mà bình thường ta không thể thấy"...
Anh từng bảo:
" Nơi bình yên là nơi ta có thể cảm nhận được hơi thở
của gió, cảm nhận được màu xanh của cây cỏ..cảm nhận được không gian xung quanh
mình"
Nhưng sao em không
thể cảm nhận được sự bình yên trong những sóng gió dồn dập ngoài "biển
đời" mà em đang bon chen luồn lách qua anh nhỉ?! Hay là những sóng gió đó
chưa đủ để bình yên đến bên em...Giờ thì em đang ở nơi rất cao, rất nhiều gió
nhưng trong em lại đang ngổn ngang ra đó nhiều thứ...
Nơi bình yên, một nơi nào đó dành riêng cho mình...em vẫn cứ
mãi tìm một nơi như thế. Một nơi chỉ có em và những người yêu thương mình,
không xô bồ, không đau thương, không có những gì "khắc nghiệt" của
cuộc sống. Để rồi em cảm thấy lòng mình bớt cô đơn, trống trải.
( st)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét